Home Author
Author

Hoang Ha Anh

Thiên Chúa Giáo và các tôn giáo khác ở Nhật
4 (80%) 2 votes

Bài viết này dành tặng cho các bạn bè, cô chú ở nhà thờ Hirano, Osaka!

—————————————————————————————–

Trước khi giới thiệu về Thiên Chúa Giáo ở Nhật Bản, mình xin phép giới thiệu sơ qua 2 tôn giáo lớn ở Nhật để mọi người có cái nhìn tổng quát.

Thần đạo là một tôn giáo bản địa sơ khai của người Nhật, là tôn giáo đầu tiên ở Nhật Bản. Niềm tin của thần đạo là ”vạn vật hữu linh” tức là mọi vật đều có linh hồn, có thần linh ngự trị. Chính vì thế, thần thánh trong Thần đạo nhiều vô số kể, có khoảng 8 triệu vị thần bao gồm các thần sông, thần núi…đứng đầu là Nữ thần mặt trời Amaterasu. Thần đạo hiện tại là tôn giáo lớn nhất Nhật Bản với khoảng 80.000 ngôi đền. Mặc dù số liệu thống kê tín đồ thần đạo là hơn 50% dân số và vào dịp đầu năm hoặc các dịp quan trọng hầu hết người Nhật sẽ lên các đền thần đạo để bái chào thần linh, nhưng việc lập bàn thờ hoặc cúng bái hàng ngày ở các gia đình thực sự là không thịnh hành nên có thể xem Thần Đạo hiện nay không chỉ là tôn giáo mà còn là văn hóa trong cuộc sống của người Nhật.

    Cổng Torii, biểu tượng của Thần Đạo

Phật giáo đi vào Nhật Bản từ thế kỷ thứ 6 và dần phát triển mạnh mẽ xuống tầng lớp bình dân từ khoảng thế kỷ thứ 8. Đầu thế kỷ thứ 12, lịch sử Nhật Bản biến động lớn, quyền lực rơi dần vào tay giới võ sĩ đạo. Nghèo khổ, sưu thuế, bệnh tật, nội chiến…càng làm cho con người ta cần tìm đến nương tựa vào thần linh nên Phật giáo càng trở nên hưng thịnh, nhiều tông phái mới đã ra đời vào thời kỳ này để phù hợp với từng đối tượng dân chúng. Cho đến ngày nay Phật giáo Nhật Bản có khoảng 13 tông phái chính, là tôn giáo lớn thứ 2 ở Nhật Bản với khoảng 34% dân số là tín đồ.

Thiên Chúa Giáo  Thánh Phanxico Savier từ Ấn Độ đến Nhật Bản vào giữa thế kỷ 16 và mở đầu cho lịch sử Thiên Chúa Giáo tại đảo quốc này.

 

 Một nhà thờ công giáo ở Nhật Bản

Từ thế kỷ 12, lịch sử Nhật Bản tồn tại song song giữa Thiên Hoàng và tầng lớp võ sĩ đạo mà đứng đầu là tướng quân (Shogun), hầu như thế lực và quyền định đoạt mọi sự tập trung trong tay những vị Shogun này. Nhật Bản cuối thế kỷ 16 do Oda Nobunaga nắm giữ quyền lực, ông là người say mê những thứ mới lạ cũng như văn hóa Tây Phương, những người Châu Âu đầu tiên đã đến Nhật Bản thời kỳ này, việc giao thương buôn bán ở khu vực Kyushu(miền Nam nước Nhật) phát triển mạnh và Thiên Chúa Giáo đi vào Nhật Bản cũng bằng con đường đó theo bước chân của nhà truyền giáo Phanxico Savier. Dưới thời Oda, lịch sử Thiên Chúa Giáo ở Nhật Bản được yên ổn phát triển. 1582, Oda Nobunaga bị ám sát, sau một thời gian lộn xộn thì quyền lực rơi vào tay Toyotomi Hideyoshi. Để tránh cho việc quyền lực bị chi phối, Toyotomi Hideyoshi đã trục xuất các giáo sĩ phương Tây ra khỏi lãnh thổ và tiến hành cấm đạo. Năm 1597, 26 giáo sĩ và tín đồ Thiên Chúa Giáo bị xử tử. Lịch sử Nhật Bản tiếp tục bị thay đổi vào cuối thế kỷ 16, quyền lực chuyển sang gia tộc Tokugawa. Cùng với việc đóng cửa đất nước, những cuộc đàn áp đạo Công Giáo ngày càng tàn bạo dưới thời của Tokugawa Ieyasu. Những nông dân Công Giáo miền Nam vốn bất mãn với việc sưu cao thuế nặng và những cuộc đàn áp tôn giáo đã trỗi dậy nổi loạn vào năm 1637 kéo dài gần 4 tháng. Cuộc khởi nghĩa có hơn 27 ngàn người tham gia và phần lớn đã bị tiêu diệt, lịch sử Thiên Chúa Giáo Nhật Bản đi vào những ngày tháng đen tối, những tín hữu còn sót lại tập trung về hòn đảo xa xôi ở miền Nam và gìn giữ đức tin một cách bí mật. Thời kỳ của gia tộc Tokugawa hòa bình là thế nhưng không có bình yên cho người Công Giáo. Rút cục thì đến thế kỷ 19, hơn 250 năm thống trị của gia tộc Tokugawa cuối cùng cũng kết thúc, đóng lại luôn thời kỳ phong kiến. Năm 1868, quyền lực đã được trả lại cho Thiên Hoàng, mở ra thời kỳ Minh Trị, đất nước mở cửa, Thiên Chúa Giáo được tự do hoạt động trở lại. Nhưng đến hôm nay, hơn 150 năm trôi qua, số lượng tín đồ của Giáo Hội Công Gáo Nhật Bản chỉ vỏn vẹn khoảng 536 ngàn người, chiếm khoảng 0.4% dân số (theo số liệu của Vatican). Ở các thành phố lớn có vài ba nhà thờ, còn ở nông thôn thì mấy chục km mới tìm ra được một nhà thờ, các linh mục cũng phần nhiều là người nước ngoài vì Nhật Bản không đủ tu sĩ. Khi tôi còn ở Osaka, nhà thờ của chúng tôi đã xây dựng trên 50 năm rồi, những công trình bằng gỗ bắt buộc phải được sữa chữa hoặc xây dựng lại sau một thời gian nhất định để đảm bảo an toàn. Rất nhiều cuộc họp được đưa ra để mọi người quyết định: đóng góp xây dựng lại nhà thờ hoặc đóng cửa nhà thờ và đi tham dự lễ ở giáo xứ khác. Các cụ già, những người vốn gắn bó gần nửa đời người với ngôi thánh đường sẵn sàng bỏ ra số tiền khá lớn để khôi phục lại ngôi nhà tâm linh của họ, nhưng nhiều người cũng đặt ra câu hỏi: chúng tôi xây dựng lại nhà thờ này cho ai vì sớm muộn gì khi chúng tôi qua đời cũng không có người kế tục? Đó là một thực tế buồn của Giáo Hội Nhật Bản, những nhà thờ không có người trẻ, rồi ai sẽ gìn giữ tiếp ngôi thánh đường của họ ?

** Ở Nhật, hiện tại việc theo đạo kiểu truyền thống cả gia đình không nhiều, thường thì Tôn Giáo là quyết định cá nhân của từng người nên việc trong gia đình chỉ có một người theo đạo Thiên Chúa Giáo còn các thành viên khác theo Thần Đạo hoặc đạo Phật cũng khá phổ biến. Việc kết hôn cùng tôn giáo là không bắt buộc, các linh mục sẵn sàng làm lễ cưới ở nhà thờ cho các cặp đôi dù người còn lại không theo đạo Công Giáo.

Một số thành viên cùng cha xứ của nhà thờ Hirano, Osaka

Bên trong nhà thờ chính tòa Osaka

Một sự kiện vào mùa hè của nhà thờ Hirano, Osaka

Annjourney.com

Tokyo, June,2020

 

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Ấn Độ độc hành, phần 1: Những người bạn mới bên sông Hằng
5 (100%) 4 votes

Tôi gặp Thắm khi cả hai cùng đứng xếp hàng để nhập cảnh vào Ấn Độ,  tôi quên không ghi lại số điện thoại khách sạn, còn chú hải quan thì bảo không có số điện thoại, khỏi nhập cảnh, mà lúc đó lại không có wifi. Thắm xếp hàng phía sau bảo lại đây em tìm cho chị, thế là quen nhau rồi túm lấy nhau nói chuyện như tri kỷ từ kiếp trước suýt tí nữa thì trễ máy bay. Đến sân bay Varanasi thì chia tay nhau mỗi người một hướng, Thắm đi tiếp lên Delhi, tôi ở lại Varanasi 1 tuần.  Ở Varanasi được 2 bữa thì tôi chợt nghĩ đến chuyện đi học múa Ấn Độ, thế là tôi đi ra bờ sông Hằng thì tìm được một tay cò mồi, hắn bảo sẽ dẫn tôi đi qua nhà cô giáo dạy múa hắn quen. Varanasi ấy mà, một trong những thành phố cổ nhất của thế giới, là thánh địa của người Hindu, nhưng cũng là chốn làm ăn của những tay mồi chài, buôn bán, lừa lọc… Bạn cần cái gì? Cứ bước ra bờ sông, chỗ gần cái chợ ấy, sẽ có rất nhiều những anh chàng rỗi rãi nói đủ thứ tiếng sà đến để đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của bạn, tất nhiên hãy cẩn thận với túi tiền của mình. Còn nếu bạn có đủ thông tin, biết cần phải đi đâu, gặp ai thì tốt nhất nên tránh xa đội quân này. Quay lại chuyện anh chàng dẫn đường, tôi đi theo anh ta qua những ngõ hẻm bé tí đầy cứt bò mà lòng hoang mang lo sợ, đến trước một cái chung cư tồi tàn cũ kỹ anh ta kéo cửa đi vào, không có điện ở cầu thang, chỉ có một chút ánh sáng bên ngoài hắt vào lối đi tăm tối. Lên đến tầng 3 anh ta gõ cửa phòng, một cô gái trẻ mở cửa và mỉm cười, tôi thở phào nhẹ nhõm.  Sau khi đã bàn giao tôi cho cô giáo cũng như nhấn mạnh lại số tiền cần phải trả thì tay cò mồi ra đi, tôi ở lại học với cô giáo. Cứ thế mỗi buổi sáng tôi đến học 2 tiếng đồng hồ. Cô giáo thực ra nhỏ hơn tôi 3 tuổi, ở với em gái và bố. Cô giáo múa rất đẹp và sau một hồi đảo mắt quan sát hằng hà sa số các huy chương được đặt trong tủ kính thì tôi nhanh chóng kết luận là cô giáo đã đạt rất nhiều thành tích tốt về việc nhảy múa. Trước khi ra về cô giáo hỏi tôi thích ăn cà ri gì? (hẳn là cà ri, không có lựa chọn khác)Tôi nói là muốn ăn cà ri có thịt, thế là sáng hôm sau trước buổi học, cô giáo mang ra cho tôi và một bạn người Hàn mới đến mỗi đứa một chén cà ri gà do cô nấu. Gần một tuần lễ trôi qua êm đẹp, buổi học cuối cùng cô giáo vẽ hena lên tay cho tôi, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau đến tận trưa rồi cô giáo bịn rịn ôm tôi chào tạm biệt.

Chị em cô giáo dạy múa và một bạn người Hàn.

 

Cậu bé chèo thuyền trên sông Hằng

Một gia đình bán vải ở Varanashi

Tôi về khách sạn thì có một bạn Thổ Nhĩ Kỳ theo đạo hồi mới đến, bạn rút ra cho tôi một gói kẹo, tôi lôi trong ba lô ra cho bạn một gói phở gà (tôi phải nhấn mạnh 3 lần là đây là gà không phải là bò thế là bạn mới mạnh dạn cầm lấy). Sau thủ tục chào hỏi để làm vui lòng cái bao tử của hai phía thì chúng tôi lao vào nhau nói chuyện với sự trợ giúp đắc lực của google translate dịch từ tiếng Thổ ra tiếng Nhật. Rồi tôi dắt bạn ra bờ sông Hằng xem các thầy cúng làm lễ. Bạn chỉ cho tôi những điệu múa của người Thổ, hai đứa nhảy múa giao lưu ngoài bờ sông đến khi quá mệt thì kéo nhau về khách sạn.

Cô bạn người Thổ Nhĩ Kỳ

Buổi tối, Thắm từ Delhi về Varanasi và chạy lên khách sạn thăm tôi vì ngày mai tôi sẽ xuống miền Nam Ấn Độ. Hai đứa tôi ngồi trên sân thượng, nhìn xuống những bãi thiêu xác còn nghi ngút khói dưới sông Hằng. Chúng tôi nói về những ước mơ thời thơ bé và những cơ duyên trong cuộc đời. Cuộc đời này thật là kỳ diệu, dù cho nó có quăng quật chúng ta thế nào, nhưng chỉ cần mình thực sự muốn thì những giấc mơ sẽ trở thành sự thật. Việc đi đây đó một mình luôn cho tôi nhiều thời giờ để suy nghĩ, nhiều cơ hội để gặp gỡ những người bạn mới và từng người từng người sẽ chỉ cho tôi thêm về sự bao la của bầu trời. Đó là một buổi tối mùa xuân, sương vẫn rơi trên những mái nhà cổ kính, gió thổi lành lạnh, dưới kia sông Hằng vẫn chảy như ngàn năm nay vẫn thế, những xác chết bên kia sông vẫn âm ỉ cháy. Phận người là cát bụi sẽ về với cát bụi!

Annjourney.com

Varanasi Mar.2020

 

 

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Ấn Độ độc hành , phần 3: GOA- một Ấn độ khác
5 (100%) 1 vote

Goa khác với tất cả những phần khác của Ấn Độ, nơi mà người Bồ Đào Nha thống trị một thời gian dài từ thế kỷ 16 đến 20, để lại nơi này nhiều di sản pha trộn về ẩm thực, văn hoá, giáo dục, kiến trúc và quan trọng nhất là di sản về tôn giáo. Khi mà cả Ấn Độ chưa đến 1.6% là Thiên Chúa Giáo thì ở Goa có gần 30 % dân số là TCG với rất nhiều những ngôi nhà thờ chạy dài khắp các làng quê.

Một ngôi nhà ở khu old Goa


Ngày còn nhỏ, tôi có đọc một cuốn sách của một linh mục, ngài nói về cuộc hành trình của mình đến Ấn Độ để đi viếng mộ thánh Phanxico Savie ở Goa. Ngày ấy, trong hình dung của tôi, Goa là một thành phố biển bình yên đẹp đẽ với rất nhiều ngôi nhà thờ màu trắng và tôi đã mong ước có một ngày được đến Goa. Ngày tháng trôi đi, có quá nhiều chỗ trên thế giới này mà tôi muốn đến, mơ ước được đi Goa cứ thế chìm trôi vào quên lãng. Rồi tình cờ cuối năm ngoái, một người bạn nói về Ấn Độ, thế là ước mơ ngày thơ bé ùa về, tôi quyết tâm đặt vé để lên đường.  
Sau khi đi Varanasi, tôi đáp tiếp máy bay đi Goa,  sau nhiều giờ delay và transit ở Bombay, tôi cũng đến được Goa.

Bãi biển ở Goa

Bãi biển ở Goa

Một quán cafe bên bãi biển 

 Bãi biển ở Goa

Hoàng hôn trên biển ở Goa


Goa không mang dáng vẻ gì của Ấn Độ cả, kể cả phụ nữ cũng ăn mặc theo lối Tây phương, những ngôi nhà Tây phương, những thánh đường Tây phương và nhiều những tiệm bán rượu… Người Ấn ở đây nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, như thể cần chứng tỏ cho những người Ấn xứ khác hiểu rằng người Goa thuộc về một đẳng cấp khác, một văn hoá khác.

Tôi ở phía Bắc của Goa một ngày, sau đó chuyển xuống gần biển Baga ở trong một ngôi nhà tên là Woke hostel có kiến trúc Bồ Đào Nha với 170 năm lịch sử, quoanh ngôi nhà là những bức tường vôi trắng và khu vườn xanh mát. Buổi sáng tôi ngồi chơi trên cái võng ngoài vườn, dưới tán những cây xoài, cây mận, chim chóc tranh nhau hót và con mèo vẫn ngủ dưới những vạt nắng sớm. Người phụ trách ngôi nhà là một cô gái người Ấn nhã nhặn và duyên dáng, cô ôm tôi khi chia tay và bảo nếu có dịp thì lại đến nhé. Rồi tôi di chuyển về khu Old Goa để đi tìm những ngôi nhà thờ cổ màu trắng và đi thăm thi hài thánh Phanxico Savier, người anh hùng đã  đi gieo hạt giống tin mừng về phương Đông hơn 400 năm trước. 

Thánh giá trước nhà thờ Bom Jesus, bên trong nhà thờ lưu giữ thi hài thánh Phancico Savier

Bàn thờ nơi đặt thi hài thánh Phanxico Savier

Nhà thờ Đức Mẹ đồng trinh ở Old Goa

Nhà thờ chính toà Se

Khuôn viên sau lưng nhà thờ chính toà Se 

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Thị trấn Shimoda, đẹp và buồn!
Rate this post


 Hoa đào Kawazu nở sớm ở Shimoda

Một ngày cuối thu chúng tôi xuống thị  trấn Shimoda, thuộc phía nam bán đảo Izu, tỉnh Shizuoka. Biển ở Shimoda được đánh giá là một trong những bãi biển đẹp nhất của khu Kanto. Shimoda còn nổi tiếng với những khách sạn nghỉ dưỡng bên bờ biển có cả onsen (suối nước nóng), cá kinmedai với lớp vảy đỏ óng là đặc sản ở đây. Mùa xuân tầm giữa tháng 2, loại hoa đào kawazu sẽ nở dọc bờ sông Aono, bồng bềnh như những đám mây.

 Trong nhà ga Shimoda

Shimoda đã từng là một phố biển sầm uất, những dãy nhà, cửa hàng liền kề san sát minh chứng cho một thời vàng son của thị trấn này. Khoảng 10 năm trước sau đợt động đất ở Fukusima, đã dấy lên lo ngại về một trận siêu sóng thần quét qua các làng mạc dọc bờ biển, Shimoda cũng đi xuống từ đó, nhiều người dời đi nơi khác, khách viễn du thưa dần, thành phố buồn bã từ ngày ấy. Hôm chúng tôi đến là cuối tuần, dù thế phố xá vẫn hiu hắt, hơn một nửa những căn nhà trên phố đóng cửa im lìm hoang phế, thành phố cũ kỹ chỉ còn lại người già.

  Bữa trưa ở Shimoda với đặc sản cá Kinmedai

Bữa tối Kaiseki tại khách sạn

  Trên phố Shimoda
  Trên phố Shimoda

  Bãi biển Shirahama  nhìn từ ban công khách sạn

Chúng tôi vào một nhà hàng của một cặp vợ chồng già, hầu hết khách trong quán là những người đàn ông địa phương, họ nhìn chúng tôi mỉm cười và bắt chuyện, điều này thường không xảy ra ở các nhà hàng trong thành phố lớn ở Nhật. Sau bữa ăn một người đàn ông cho tôi bánh kẹo mà ông vừa nhận được sau khi đi chơi ở tiệm Pachinko, vợ người đầu bếp chạy lên gác lấy xuống cho tôi một trái hồng rất đẹp mà bà nhận được từ Nara.

  Bãi biển Shirahama nhìn từ ban công khách sạn

  Bãi biển Iritahama từ phòng khách sạn

Hôm sau chúng tôi đi ra biển, biển xanh màu lam, những dải cát trắng mịn, nước trong xanh, sóng vỗ êm đềm . Lúc chúng tôi đến là cuối so tháng 11, lúc đó nhiệt độ Tokyo là 13, nhưng ở đây khoảng 16 độ, trời khá ấm áp và dân mê sufing vẫn tụ hội về đây. Những hàng hoa đào Kawazu zakura bên bờ sông chúm chím nở. Một ông già bảo với tôi rằng thường thì rộ vào giữa tháng 2, nhưng năm nay bị bão và gió lớn nên lá cây rụng hết, khi trời ấm lên làm cho một số cây bị bung hoa. Tôi đi trên bờ đê, giữa bầu trời lộng gió, hai bên là con đường hoa đào lác đác nở.

 Hoa đào nở sớm dọc bờ sông Aono

 

annjourney.com

Nov.2019

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Du lịch bụi ở Nhật phần 2 (HOMESTAY IN KOCHI)
3 (60%) 4 votes

 

Những ngày cuối năm 2017, tôi và đồng nghiệp người Hongkong làm một chuyến đi 10 ngày xuôi về phía nam, qua đảo Shikoku và đảo Kyushu. Từ Osaka chúng tôi đi phà của Nankai qua Tokushima, trung tâm của đảo Shikoku, quê hương của điệu múa Awa Odori, xếp hàng để ăn một tô ramen nóng hổi giữa trời mùa đông rét mướt rồi qua đêm ở một nhà trọ nhỏ xinh nhiều hoa lá và con suối nhỏ trước nhà.

Ngày hôm sau từ Tokushima, chúng tôi hướng về Kochi. Hôm đó là một buổi sáng mùa đông thật đẹp, nắng vàng giăng giăng khắp lối, những cây anh đào trụi lá đứng sưởi ấm trong ánh nắng mai. Chúng tôi đón tàu đến Oboke, sau đó đi xe bus đến cây cầu Kazurabashi bằng gỗ được bện bằng các loại rễ cây, bắc qua con sông Iya hùng vỹ. Tôi mua vé 550 yên để trải nghiệm cảm giác mạo hiểm vượt qua cầu treo 45m này và tim tôi muốn rớt ra ngoài mỗi khi cây cầu lắc lư theo từng cơn gió. Cuối cùng chúng tôi cũng đến được Kochi, vùng đất nổi danh với những khu vườn Yuzu. (một loại trái màu vàng giống trái chanh nhưng rất thơm). Anh chủ nhà lái xe ra tận ga đón, chúng tôi đi qua những con đường ngoằn ngoèo, những khu vườn Yuzu chỉ còn sót lại vài trái chín vàng cuối vụ. Con gà cục tác vài tiếng và 2 đứa trẻ bẽn lẽn đứng cười bên khung cửa chào đón chúng tôi. Đó là một ngôi nhà gỗ miền quê kiểu Nhật, bao quoanh là chập chùng đồi núi xanh ngắt nhìn xuống dòng sông Yoshinogawa uốn lượn chảy quoanh, thật là một bức tranh thanh bình và mộc mạc. Chúng tôi ngồi ăn tối cùng nhau trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng với món thịt nai mà người chồng đánh bắt được và nghe câu chuyện của họ. Rằng anh vốn là thợ sửa nhà làm việc tận Tokyo, kết duyên cùng cô gái vùng Kochi và từ một cơ duyên nào đó, họ tìm được ngôi nhà cổ gần trăm tuổi này, rồi quyết ở lại và mở cửa đón khách gần xa. Anh chồng ngày ngày làm vườn, đi săn và mơ ước về việc xây dựng những ngôi nhà gỗ trên cây, sống một cuộc đời nhẹ như sương khói.

Buổi sáng.

Mây giăng giăng giữa lưng chừng đồi.

Những con gà trống nhao nhao gáy inh ỏi.

Chị chủ nhà thức dậy nấu cơm.

Ngôi nhà ấm lửa, giữa một sáng mùa đông đẹp như tranh vẽ.

Chúng tôi đi xuyên qua khu vườn thơm mùi Yuzu, trèo lên ngôi đền nhỏ trên đồi cao, nhìn xuống dòng sông Yoshino chảy hiền hòa phía dưới, giữa những vườn rau là những ngôi nhà nhỏ vẫn chìm trong sương sớm.

Ở đây, giữa muôn trùng cây cỏ, giữa thiên nhiên hiền hòa, đây chính là cuộc đời mà tôi muốn sống.

Kochi Dec.29. 2017

annjourney.com

Liên hệ: お山の宿 みちつじ〒789-0245 Kōchi-ken, Nagaoka-gun, Ōtoyo-chō, Nagafuchi, 454

website: https://oyamanoyado-michituji.tumblr.com/

 

 

 

 

 

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
SHIRAKAWAGO, KHÔNG CHỈ LÀ MỘT VÙNG TUYẾT TRẮNG
Rate this post

Những thông tin dưới đây do mình tổng hợp lại sau khi tìm hiểu nhiều nguồn tài liệu của Nhật. Nếu có gì thiếu sót, mong nhận được sự góp ý của mọi người.

————————————————————————-

Shirakawago là một ngôi làng xa xôi hiểm trở, nằm giữa thung lũng, bao quoanh bởi những ngọn núi cao, vì thế mùa đông tuyết thường rơi nhiều, kiến trúc nhà kiểu Gassho zukuri với phần mái hình tam giác để tuyết dễ dàng trượt xuống giúp mái nhà trụ được qua mùa đông khắc nghiệt. Chính sự hiểm trở của địa hình ở đây làm cho ngôi làng cách biệt với thế giới bên ngoài, nhờ đó những giá trị văn hóa truyền thống độc đáo của làng vẫn còn được lưu giữ lại, bao gồm cả kiến trúc nhà ở kiểu Gassho .

Làng Shirakawago vào mùa đông, hình ảnh:Internet 

Làng nằm trên một dải đất hẹp, xung quoanh là đồi núi, vì thế diện tích đất canh tác nông nghiệp không nhiều. Trong quá khứ ngành nghề chính của làng là nuôi tằm và sản xuất nitrat cali (tiếng Nhật là kayaku  hoặc ensho(từ chuyên ngành) là nguyên liệu chính trong  việc sản xuất thuốc súng.

Cần nói thêm rằng: cho đến thời Nobunaga Oda, đất nước vẫn mở cửa giao thương và súng đạn từ nước ngoài được đưa vào Nhật Bản, đến thời Edo đất nước gần như bế quan tỏa cảng (tiếng Nhật là sakoku) cho đến thời Minh Trị. Thời đại Edo là thời đại khá hòa bình nên thực sự không tốn nhiều súng đạn cho những trận giao đấu, nhưng các daimyo vẫn cần một lượng lớn thuốc súng để trang bị cho đội quân của mình hùng mạnh.

Có ý kiến cho rằng Maeda Toshiie (thống lĩnh vùng Kaga) đã bí mật đặt mua nitrat cali ở đây vì chính sự hiểm trở và cô lập của Shirakawago giúp tránh được sự dòm ngó từ thành EDO.

Vì đất nước gần như đóng cửa và nước Nhật không có những mỏ diêm mạch tự nhiên nên chủ yếu nitrat cali phải sản xuất bằng phương pháp thủ công và tất nhiên, nó vô cùng có giá trị và đây là một trong những nguồn kinh tế chính của Shirakawago và một số làng lân cận.

Đến thời Minh Trị đất nước mở cửa, thuốc súng được nhập về từ những nước Nam Mỹ, nơi có những mỏ diêm mạch tự nhiên với giá rẻ hơn rất nhiều so với việc làm nitrat cali bằng phương pháp thủ công. Sợi tơ công nghiệp cũng dần được đưa vào Nhật Bản và trở nên thịnh hành, vì thế các ngành nghề truyền thống của Shirakawago dần suy thoái.

   Làng Shirakawago đầu thu

        Trong một khách sạn truyền thống ở Shirakawago

       Trên cầu Deai bashi vào một ngày mùa thu cùng một nhóm khách Việt Nam

Những mái nhà Shirakawago được lợp bằng những loại cỏ đặc biệt của địa phương, tuy nhiên ngày nay không còn phổ biến nhiều nên chi phí cho nguồn nguyên liệu khá tốn kém, ngoài ra những kỹ thuật đặc biệt trong việc lớp mái này chỉ những nghệ nhân hiếm hoi còn lưu giữ được kỹ thuật của người xưa làm được, họ sống rải rác ở các vùng khác nhau trên nước Nhật nên việc thuê mướn khá là khó khăn và tốn kém.  Khoảng 15-20 năm mái nhà cần phải được thay mới một lần, chi phí cho việc lợp tổng thể phần mái khoảng 20.000 vạn yên (khoảng 4 tỉ VND) nên số lượng những căn nhà Gassho zukuri giảm đi rất nhiều từ sau thời Minh Trị, hiện nay chỉ còn khoảng 150 ngôi nhà Gassho Zukuri trên  toàn nước Nhật, tập trung chủ yếu ở Shirakawago và Gokayama. 1995 làng Shirakawago được UNESCO phong di sản văn hóa, để giúp các gia đình gìn giữ những tài sản vô giá này, chính quyền và các tổ chức đang hỗ trợ rất nhiều trong việc tu sửa và bảo tồn.

 

Shirakawago, Oct. 2015

annjourney.com

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
GIỚI THIỆU VỀ KANAZAWA

GIỚI THIỆU VỀ KANAZAWA

by Hoang Ha Anh
Rate this post

Mùa thu năm ngoái mình có nhận một group gia đình đã đi Nhật vài lần và yêu cầu lần này là điểm đến mới lạ, không có nhiều tour đoàn để tránh cảnh chen chúc và có giá trị về lịch sử để các con cái họ hiểu biết thêm về lịch sử Nhật Bản. Trong suốt 10 ngày đi dọc nước Nhật chúng mình đã đi qua rất nhiều địa điểm hay ho, mình sẽ tranh thủ giới thiệu dần từng điểm để các bạn tham khảo chọn được địa điểm yêu thích của mình. Điểm đến hôm nay là Kanazawa.

————————————————————-

Từ 2015, sau khi ra mắt chuyến tàu Shinkansen mang tên Hokuriku nối liền Tokyo và Kanazawa việc đi lại trở nên đơn giản hơn, với quãng đường khoảng 500 km rút ngắn xuống còn 2 tiếng rưỡi đi tàu. Bạn cũng có thể đến Kanazawa từ Kyoto hoặc Osaka chưa đến 3 giờ đồng hồ đi tàu. Kanazawa  là một thành phố cổ kính nằm bên bờ biển Nhật Bản, quê hương của Samurai, Geisha, kịch Kaga hosho (một nhánh của kịch Noh)…và rất nhiều ngành nghề truyền thống trong đó nghề dát vàng là một trong những nghề thủ công nổi bật của Kanazawa, nơi đây cung cấp hầu hết các sản phẩm vàng lá cho nước Nhật và bạn có thể nhìn thấy niềm tự hào đó trong rất nhiều món quà lưu niệm từ các chế phẩm bằng vàng, thậm chí có cả kem được phủ bằng lá vàng.

                                                           Kem dát vàng ở Kanazawa (hình ảnh: nguồn từ internet)

Để chào đón khách du lịch viếng thăm Kanazawa, người ta xây mái vòm hình cái ô ngay ga trước ga Kanazawa. Do tính chất địa lý, Kanazawa thường xuyên bị mưa nên thiết kế này thể hiện lòng mến khách (omotenashi) của người dân ở đây.

Bạn còn nhìn thấy cổng Tsuzumimon thiết kế theo hình cái trống, một dụng cụ được sử dụng trong Kaga Hosho (một nhánh của kịch Noh) là một loại kịch truyền thống của Kanazawa.

                                                             Cổng chào ở ga Kanazawa (hình ảnh: nguồn từ internet)

Kanazawa còn nổi tiếng với khu vườn Kenrokuen, là một trong 3 ngôi vườn đẹp nhất nước Nhật với kiến trúc vườn Nhật và xinh đẹp bốn mùa. Bạn sẽ thấy hoa đào phủ bóng trên mặt nước vào mùa xuân và lá phong nhuộm đỏ góc vườn vào mùa thu. Bạn sẽ yêu sự thanh bình và duyên dáng của nơi này.

 

                                                                      Góc vườn trong Kenrokuen(hình ảnh: nguồn từ internet)

Giống như Kyoto, Kanazawa  may mắn thoát được bom đạn trong chiến tranh thế giới thứ 2, vì thế rất nhiều kiến trúc cổ xưa vẫn còn được bảo toàn nguyên vẹn, một trong số đó là khu phố Higashichaya, đã từng là chốn giải trí của giới quý tộc, thượng lưu với những tiệm trà nơi các geisha đã từng làm việc. Và nếu bạn yêu thích lịch sử Nhật Bản, muốn tìm hiểu về cuộc sống của các Samurai vùng Kaga thời Edo, bạn hãy đến quận Nagamachi, nơi lưu giữ rất nhiều những tàn tích của Samurai thời kỳ này.

Một góc trong nhà gia tộc Nomura

 Một góc đường trong khu phố Samurai, quận Nagamachi

Và cuối cùng, bạn không thể bỏ sót chợ Oumicho, nơi cung cấp hải sản tươi sống được đánh bắt từ biển Kanazawa, chắc chắn bạn sẽ tìm được cho mình một bữa trưa ngon lành ở đây.

Lời kết: nếu bạn muốn tìm một nơi mang hơi hướm hoài cổ nhưng không quá đông đúc như Kyoto, thì Kanazawa là một nơi mà bạn nên đến.

Kanazawa, Nov.2018
annjourney.com

0 comment
1 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail

CHUYỆN Ở HÀ NỘI

by Hoang Ha Anh
Rate this post

Buổi sáng thức dậy giữa Hà Nội cổ kính, chạy ra tiệm tạp hoá phía trước xin thùng giấy để gởi đồ về cho mẹ thì chú bán hàng bảo chỉ có cái thùng to đùng này thôi, mang cả đồ qua đây chú đóng cho, thế là hì hục cắt dán cho mình 15 phút sau đưa tiền chú bảo làm giúp cho chứ tiền bạc gì. Tối nay đang đứng đợi xe bus ra sân bay ở số 3 hàng muối thì có anh kia chạy xe hơi 7 chỗ đến hỏi ra sân bay hả em, 50k lên anh chở, anh đang trên đường ra sân bay, ôi giai Hà Nội giọng ngọt như mía lùi thế là chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào gật đầu leo lên. Leo lên xe đóng cửa xong mới sực nhớ ôi mẹ ơi, nếu là bắt cóc buôn người mổ bụng bán nội tạng thì biết làm thế nào bây giờ? giữa chốn phồn hoa xô bồ này ai biết ai là ai! Nhưng mà nói chuyện một hồi mới biết ảnh lái xe ra sân bay đón sếp Nhật từ SG bay ra (quoanh đi quẩn lại cũng là Nhật bổn). Xong 2 anh em nói chuyện văn hoá Bắc Nam vui ơi là vui. Rồi đến sân bay mình bảo dừng phía ngoài đường em tự đi bộ vào để anh khỏi tốn tiền vé thế là anh ấy bảo thôi không lấy tiền xe luôn, tặng em một cuốc xe làm quà nhưng mình vẫn cứ trả, rồi chúng mình tạm biệt nhau. Mình nhớ 8 năm trước, cũng một buổi tối muộn như vậy, mình đón taxi từ trung tâm SINGAPORE ra sân bay để lần đầu tiên đi Nhật. Bắt đầu một ngả rẽ mới cho cuộc đời, lòng mình nhiều hỗn mang, lo lắng. Tài xế hỏi mình từ đâu tới, giờ bay đi đâu? nói chuyện với tài xế cả chặng đường, tự dưng thấy bớt hoang mang và vui trở lại. Rồi xuống xe, ổng đưa lại cho mình 5usd Sing nói tặng cháu uống nước trong sân bay đó, cố gắng lên nha, mình thấy tình người thật là tốt đẹp. Cảm ơn cuộc đời đã cho mình nhiều cơ hội để đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người. Nhiều khi trong cuộc đời này, mỗi người chỉ gặp nhau có một lần thôi, nhưng người ta vẫn hào sảng với nhau, vẫn tận tình với nhau, rộng lòng với nhau để gieo vào lòng nhau những điều tốt đẹp và lan tỏa tình yêu thương.

Hanoi, Dec.2018

annjourney.com

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail

DẪN KHÁCH ĐI PHƯỢT BANGKOK

by Hoang Ha Anh
Rate this post

Tháng 12 bỏ hẳn mấy kèo thơm để dẫn 2 khách quen người Nhật đi Đông Nam Á. Sau chuyến đi Thụy Sỹ về giống như được khai sáng ra. Giờ nghèo thì nghèo chứ tour nào vui là tụ vào, ít tiền cũng được, miễn mình vui và khách cũng vui. Lần này bay từ Tokyo mất hẳn 7 tiếng.

Cuối cùng thì cũng đến được sân bay Donmuong nơi chứng kiến những cuộc chia ly suốt 10 năm trời yêu đương tình ái của mình ngày còn trẻ. Mai khách mới tới nên hôm nay rất rảnh, dạo một vòng quoanh sân bay ôn lại kỷ niệm xưa, xong phát hiện ra cái food court thần thánh ngon bổ rẻ mà dân phượt hay nói tới trên tầng 2 bên phía sân bay quốc nội. Lao vào liền, nhìn quoanh thấy các anh chị tiếp viên ăn rất nhiệt tình nên mình cũng quất hẳn 2 phần ăn và một tráng miệng tổng thiệt hại chỉ có 140 bath (hình như chưa tới 5usd). Dù nhìn bình dân nghèo khổ nhưng rất ngon và quan trọng là sau khi ăn không bị đau bụng. Sau đó đi ra ga trước sân bay mua vé về Bang Sue, 20 bath (platform số 1). Đến Bang Sue thì đi qua ga MRT bắt tàu đi  chaktuchak 19 bath (platform số 1). Sau đó đi bộ qua ga BTS Mochit mua vé đi Nana 44 bath (platform số 1). Về tới khách sạn lập tức lao ra Terminal 21, lên Food court trên tầng 4, trên ấy ngoại trừ món salad đu đủ ra cái gì cũng ngon mà rẻ nữa.

Về tới ga Nana phát hiện ra quầy đổi tiền supper rich tỉ giá rất tốt mỗi 100 usd chênh tỉ giá sân bay tầm 130 bath.

Theo yêu cầu của khách: đi những chỗ local, chủ yếu để coi người dân ăn ở, sinh hoạt vui chơi, để có cái nhìn tổng thể về Bangkok, không đi nhiều, không thích đến chỗ nào chen chúc nhiều khách du lịch.

Dưới đây là quick note cho chương trình 3 ngày ở BăngKok

Ngày 1:Từ sân bay về đến khách sạn, đi chợ đêm Ratchada Rot Fai Night Mảrket (mở cửa hàng ngày), bán đủ các loại từ quần áo đến ăn uống, cực vui, gần bến tàu nên đi tàu sẽ tiện hơn, đi  taxi kẹt xe kinh khủng.

Ngày 2: đi tàu xuống Chína town, dưới này sầu riêng bán rẻ hơn chợ đêm rất nhiều, đồ ăn đường phố cũng nhiều mà rẻ nữa. Xong đi tuk tuk qua Khaosan uống bia rồi đi qua chùa watpo, chùa có tượng phật nằm rất lớn, khuôn viên chùa rất rộng, đi hết một vòng mệt rũ rượi ra. Chùa nổi tiếng về massage nên rất đông, phải đợi tầm 30 phút nên thôi mình không thử. Từ chùa Watpo đi bộ ra bến tàu Tha Tien, sau đó trả 4bath đi phà qua bên kia sông, đến bến số 1 bắt tàu khác đi Wat Rajsingkorn, ở đó có bến cảng cũ giờ là nơi buôn bán sầm uất, giá cả tạm được, riêng khu vực night market khá đắt. Bọn mình ăn tối ở nhà hàng nhìn ra bờ sông tên là Ko Dang Talay, giá cũng khá cao nhưng ngon, khách của mình là 2 đầu bếp khó tính, dẫn đi bao nhiêu nhà hàng ngon ở Việt Nam đều chê hết mà chỗ này khen được, cá nhân mình thấy món curry xanh nấu tôm và măng ăn với cơm trắng rất ngon, món sò huyết trộn các loại herbs cũng ngon, nói chung đáng tiền. Ăn xong gọi Grab về lại Khusumvit có 200 bath à.

Day 3: Sáng kéo nhau đi nhà thờ Holy Redemmer, có lễ tiếng Anh 7AM và 8AM. Xong lễ đi bộ về khách sạn vừa đi vừa ngó nghiêng hàng quán xung quoanh. Về khách sạn check out xong để hành lý ở đó rồi đi ăn trưa. Khách  ở Ks Movempick có xe tuk tuk chạy liên tục chở khách ra Terminal 21, đỗ xe ở tầng G, cổng B1. Termimal 21 có foodcourt trên tầng 5, rất ngon và rẻ, dưới tầng hầm có siêu thị bán đồ lưu niệm nhiều lắm, ngoài sầu riêng sấy nay phát hiện ra món kẹo dừa đen thui cuốn trong cái lá gì đó rất là ngon và dễ gây nghiện nhưng không có chất bảo quản nên mua xong ăn liền hoặc bỏ tủ lạnh chứ không sẽ bị mốc. Sau đó lên tầng 6 coi phim giết thời gian, xong chạy xuống tầng G về ks lấy hành lý rồi lại đi tuk tuk của ks ra Terminal 21, xong đi tàu ra sân bay.

Cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình đến Bangkok, nhưng cũng giống như bao nhiêu lần trước, Bangkok chưa bao giờ làm mình thất vọng. Vui nhộn, sầm uất, đồ ăn ngon, thân thiện và quan trọng là giá cả rẻ và không chặt chém.

Bangkok, Dec.2018
annjourney.com

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Thông tin cơ bản về vé 青春18きっぷ (gọi tắt là 18 kippu)
Rate this post

Đây là loại vé được bán cố định hằng năm của công ty đường sắt JR, công ty đường sắt lớn nhất Nhật Bản với mạng lưới đường sắt phủ khắp đất nước. Vé này có thể sử dụng hầu hết các loại tàu của JR (trừ tàu 特急/Tokkyu và 新幹線/ Shinkansen) trong vòng 5 ngày (không cần liên tục) với giá 11.850 yên, tức chỉ 2.370 yên cho một ngày.

 

1.Thời gian mua và sử dụng vé.

Mùa Thời hạn sử dụng Thời gian bán vé
Xuân 1/3- 10/4 20/2- 31/3
Hạ 20/7 -10/9 1/7-31/8
Đông 10/12- 10/1 1/12-31/12

2. Những loại tàu được sử dụng

Được sử dụng không giới hạn các loại tàu thường (普通/local) và tàu nhanh (快速/rapid) trên toàn hệ thống tàu JR Nhật Bản và chuyến phà qua đảo Miyajima (The JR West Miyajima Ferry).

3. Những loại tàu không được sử dụng :

Tàu siêu tốc (limited express /tokkyu/ 特急), Shinkansen (bullet trains/ 新幹線), xe bus của JR.

Lưu ý

* Các chuyến tàu đêm Sunrise cũng là tàu siêu tốc (ltd express/特急) nên không thể sử dụng vé 18kippu.

* Các chuyến tàu đêm Moonlight là tàu thường (普通/local) nên có thể sử dụng vé 18kippu. Tuy nhiên toàn bộ ghế trên tàu này cần đặt chỗ trước, phí đặt chỗ là 520 yên. Bạn không được sử dụng tàu này nếu không có vé đặt chỗ. Cần lưu ý là các vé đặt chỗ trên các chuyến tàu đêm Moonlight thường bán hết rất nhanh, đặc biệt tuyến Moonlight Nagara và moonlight Echigo thường hết sạch vé chỉ sau vài phút mở bán.

4. Cách sử dụng

* Bạn tải ứng dụng của hyperdia về điện thoại hoặc trang web http://www.hyperdia.com/en/ để tra giờ tàu và tính lịch trình của mình, nhớ chỉ chọn những loại tàu mà 18kippu được phép sử dụng.

* Nhân viên nhà ga sẽ đóng một dấu lên vé vào ngày bạn muốn sử dụng. Mỗi lần ra vào cổng soát vé bạn sẽ trình vé ra cho nhân viên soát vé xem, không được bỏ vé vào máy soát vé tự động.

* Mỗi lần sử dụng sẽ được tính từ 0 giờ ngày hôm trước đến 0 giờ ngày hôm sau (24 giờ) nên nếu bạn chỉ cần đi chuyến tàu đêm khởi hành vào buổi tối thì việc kết hợp với vé rời sẽ lợi hơn.

Ví dụ: Moonlight Nagara khởi hành từ Tokyo lúc 23:10 và kết thúc tại Ogaki lúc 05.50, vì thế nếu dùng 18kippu cho chuyến tàu này sẽ tính thành 2 ngày sử dụng, nhưng bạn có thể tiết kiệm hơn bằng cách mua vé rời cho chặng Tokyo (23:10)-Odawara (00:30) giá 1.490 yen và kết hợp với một ngày sử dụng 18kippu.

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail