Home BLOG
Category:

BLOG

Rate this post

Mùa xuân 2019 mình có làm visa để đi du lịch Mỹ, mình xin chia sẻ lại một số lưu ý trong quá trình xin visa du lịch Mỹ từ Nhật Bản dành cho các bạn đang ở Nhật và sử dụng hộ chiếu Việt Nam.

1. Chuẩn bị hồ sơ:

Để xin visa Mỹ, việc đầu tiên là vào trang web ĐSQ Mỹ để điền đơn D160, sau khi điền xong bắt buộc phải in confirmation ra để kẹp vào hồ sơ, nên gởi về email một bản đề phòng bị mất, vì nếu quên in ra là lại phải điền lại từ đầu rất là cực. Sau đó họ sẽ gởi cho mình link để đóng tiền lệ phí visa, sau khi đóng tiền xong thì mình có thể đặt lịch hẹn để phỏng vấn. Nếu có trục trặc gì trong quá trình chuẩn bị hồ sơ hoặc xin lịch phỏng vấn, có thể gọi trực tiếp đến bộ phận hỗ trợ visa theo số này: 050-5533-2737. Sau khi đặt được lịch phỏng vấn, LSQ sẽ gởi confirmation có kèm mã vạch về địa chỉ email mình đăng ký, in nó ra kẹp vào hồ sơ cùng với các giấy tờ khác: vé máy bay, booking khách sạn, lịch trình, coppy sổ ngân hàng…rồi đến ngày giờ đã hẹn chỉ việc mang hồ sơ đó lên LSQ phỏng vấn thôi.

2. Phỏng vấn:

Theo lịch hẹn phỏng vấn là 10.30 AM, mình đến nơi lúc 10AM, xếp hàng chờ chực mãi đến hơn 12 giờ trưa mới đến lượt mình (vì rất đông người ). Lưu ý: hình làm visa phải chụp theo yêu cầu như đã ghi rõ trên trang web của LSQ, hình của mình phông hơi xám chứ không trắng hoàn toàn như yêu cầu nên phải chụp lại, 4 tấm hết 1.000 yên.

Khi phỏng vấn, nhân viên LSQ hỏi mình đúng 3 câu:

  1. Vì sao muốn đi Mỹ-> đi chơi và shopping với chồng
  2. Ở Nhật lâu chưa?-> 8 năm
  3. Hiện đang làm gì ở Nhật?-> chỉ làm freelancer tour guide.

—> ok, your visa is approved ! Hihi

5 ngày sau mình nhận lại passport có kèm visa và toàn bộ hồ sơ mình đã nộp.

3. Nhập cảnh vào Mỹ.

Lúc nhập cảnh vào sân bay Los Angeles, hành khách rất đông, nhân viên sân bay thì cứ la ó người nọ người kia, không có thân thiện hay niềm nở gì hết. Chờ gần 3 tiếng thì cũng đến lượt mình,  lại vào đúng quầy của anh hải quan gốc Việt.

Ảnh hỏi mình bằng tiếng Việt:

  1. Em đi vào Mỹ một mình hả? -> dạ đi với chồng nhưng chồng em đáp sân bay trên Seatle, em đáp Los rồi đi tiếp chuyến nội địa để lên Seatle.
  2. Ảnh vô cùng ngạc nhiên hỏi 2 lần tại sao? -> chồng em chỉ ở Seastle 1 tuần rồi bay về Nhật lại, còn em đi tiếp xuống Los chơi thêm 2 tuần nữa mới về nên em bay khứ hồi từ Los luôn cho tiện.
  3. Chồng em tên gì? -> đọc tên

Anh hải quan vừa nghe mình trả lời vừa kiểm tra trên máy tính chắc là để đối chiếu thông tin đã đăng ký với câu trả lời của mình. Cuối cùng ảnh nói, ok chúc em đi chơi vui vẻ rồi còn chỉ đường cho mình qua terminal bên cạnh để bay tiếp chuyến nội địa.

4. Thời hạn visa

Visa du lịch có thời hạn 1 năm, trong vòng 1 năm này bạn có thể nhập cảnh Mỹ nhiều lần(kể cả Hawaii), mỗi lần dưới 3 tháng.

Welcome to America!

Annjourney.com

July, 2019

 

 

 

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Đi tàu lửa dọc bờ Tây nước Mỹ
Rate this post

Mùa hè 2019, lần đầu tiên tôi đặt chân đến Mỹ, thực hiện hành trình đi dọc bờ Tây gần 3 tuần lễ. Nước Mỹ quả thật là rộng lớn và quá nhiều thứ làm cho con người ta choáng ngợp. Tôi chọn cho mình một hành trình chậm rãi hơn đó là ngồi trên tàu lửa để ngắm nhìn nước Mỹ, những núi đồi, sông ngòi, biển cả…lần lượt trôi qua từng ô cửa kính. Có lẽ, tàu lửa hợp với những người hoài cổ và mộng mơ.

    Bên trong tàu Amtrak (Private cabin)

Amtrak là hệ thống tàu lửa đường dài rộng khắp nước Mỹ, có nhiều loại vé và mức giá khác nhau. Từ Seatle chúng tôi bắt tàu đi San Jose, quãng đường khoảng 1.300km, mất 24 giờ, giá 400 usd/private cabin (2 người), rộng khoảng 1.5 m và dài khoảng 2.5m, ghế ngồi rộng rãi, buổi tối nhân viên nhà tàu sẽ lên kéo ra thành 2 giường bunk bed. Trên tàu có đầy đủ nước uống, cafe để đầu toa, miễn phí ăn trưa, ăn tối ở nhà hàng xinh đẹp trên lầu 2, từ nhà hàng đi thẳng về cuối tàu có phòng ngắm cảnh (sightseer lounge). Có nhà vệ sinh, nhà tắm ở mỗi khoang, thậm chí có cả khăn tắm. Bước lên tàu nhân viên sẽ đến chào hỏi trò chuyện và hướng dẫn chi tiết, nếu cần thêm gì nữa chỉ cần bấm nút là nhân viên sẽ xuất hiện. Tàu chạy chậm rãi từ miền Bắc xuống miền Nam, đi qua những bờ biển tuyệt đẹp có những ngôi nhà nổi trên mặt nước, những đàn hải âu chao lượn trên bầu trời, những con sông, những cánh đồng, phố phường, làng mạc, nông trang…việc của bạn chỉ là ngồi yên đấy, ngắm nhìn nước Mỹ qua khung cửa sổ. Buổi sáng mở mắt ra đã thấy bình mình đang lên, buổi chiều vừa uống rượu vừa nhìn hoàng hôn tắt dần nơi bìa rừng, và như thế thời gian chậm rãi trôi đi.

  Sightseer lounge

Sau khi vui chơi ở San Jose thì ông chồng tôi quay về Nhật, tôi tiếp tục hành trình xuống San Diego một mình, trên đường đi có dừng lại San Luis Obispo và Santa Barbara mỗi nơi vài đêm. Lần này tôi toàn mua vé ở khoang coach seats là khoang ghế ngồi, loại này giá rẻ nhất. Khoang này cũng có căn tin bán các loại thức ăn, nước uống cơ bản. Khi phát hiện ra là ở đây cũng có cả sightseer lounge thì tôi không buồn tìm ghế của mình mà phi thẳng xuống sightseer lounge, trấn giữ một cái ghế dưới đó và ngắm nhìn những cung đường tuyệt đẹp.

      Tàu chạy qua một khúc cua
       Ga Santa Barbara

Tôi thích đoạn đường từ Salinas đi về phía nam, bầu trời trong xanh xa vời vợi, không một gợn mây. Những đồi cát trơ trọi, khô cằn thỉnh thoảng trồi lên những đụn cỏ, vài con nai đi lang thang trên những sườn núi đá. Đi xa hơn là những điền trang rộng lớn với những ngôi nhà gỗ sơn màu tươi sáng đặc trưng kiểu Mỹ, những con ngựa màu nâu và đen đứng trong chuồng, xung quanh là những cây liễu, cây tiêu dại, và những cây có lá màu tím. Những con bò đen tụ lại dưới gốc cây sồi để tránh nắng, vài con vẫn ngoan cố đứng kiếm ăn giữa đồng hoang cỏ cháy. Thỉnh thoảng tàu cũng chạy qua những cánh đồng nho bạt ngàn, xanh mướt và trĩu quả. Nói thế nào nhỉ? đó là một vẻ đẹp của sự hoang dã, phóng khoáng và trù phú. Đoạn gần đến King City là những vườn bắp cải xanh mướt trong nắng vàng. Còn đoạn từ Suf station đổ xuống  Santa Barbara là những bờ biển dài tuyệt đẹp, những con sóng xô vào bờ đá và từng đàn hải âu đứng rỉa lông trên bờ cát, xa xa là những biệt thự ven biển màu trắng và những cây palm cao vút kiêu kỳ trong nắng. Thật là một bức tranh xinh đẹp và sáng sủa.

Khác với sự nghiêm túc thái quá trên tàu lửa của người Nhật thì đi tàu ở Mỹ khá vui, đặc biệt là ở khoang  Sightseer lounge, chúng ta có thể vừa ngắm cảnh vừa ăn uống trò chuyện, có thể mang cả thức uống có cồn lên tàu và thậm chí có thể bắt chuyện tán gẫu với người ngồi bên cạnh. Đi qua một số điểm quan trọng còn có cả nhân viên lên thuyết minh.

Dù ở Mỹ không có tàu siêu tốc như shinkansen của Nhật, nhưng đối với một người yêu tàu hỏa và quen với sự đắt đỏ của Nhật thì tôi vô cùng ghen tị khi người Mỹ có hẳn một hệ thống tàu lửa chạy từ Đông sang Tây, từ Bắc xuống Nam với cái giá hết sức bình dân mà nếu ở Nhật thì sẽ không thể nào có được dịch vụ tương xứng với giá tiền như vậy. Nếu có dịp đến Mỹ mà bạn đang băn khoăn không biết nên khám phá nước Mỹ thế nào thì tôi mạnh dạn đề nghị hãy mua cho mình một vé tàu Amtrak để bắt đầu hành trình của mình.

Annjourney.com

California.Aug.2019

 

 

 

 

 

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Ấn Độ Độc Hành, phần 2: Thành phố thiêng Varanasi.
Rate this post

Varanasi là thành phố cổ xưa của thế giới. Đối với người Ấn Độ, đây là thành phố thiêng, nơi có vườn lộc uyển Sarnath là một trong bốn thánh địa của Phật Giáo, cách đó không xa, sông Hằng là thánh địa của người Hindu vốn chiếm gần 80% dân số Ấn.

            Lễ sáng bên bờ sông Hằng

Mỗi buổi sáng lúc trời còn tờ mờ và sương vẫn phủ đầy trên bến sông là lúc các thầy cúng tiến hành nghi lễ đón mặt trời. Mỗi buổi chiều sau khi mặt trời lặn sẽ có lễ lửa, dưới sông là hàng trăm chiếc thuyền của các tín đồ Hindu trên khắp Ấn Độ hành hương về đây. Đối với người Hindu, được chết ở Varanasi là một ân huệ, rất nhiều những người Hindu có điều kiện từ khắp Ấn Độ đổ về đây để chờ tới ngày được lìa đời ở vùng đất Thánh này. Mỗi ngày vài trăm xác chết của người Hindu từ khắp cả nước được đưa về bãi thiêu Manikarnika ghat bên bờ sông Hằng, thực hiện những nghi lễ của việc hỏa táng mà cha ông họ đã duy trì từ hàng nghìn năm nay. Những người kém may mắm hơn sẽ được hỏa táng ở quê nhà và người thân sẽ mang tro cốt của họ về rải trên sông Hằng. Đối với người Hindu, ước nguyện cuối cùng của họ là kết thúc cuộc đời mình trong lòng sông Hằng, đó là việc rất hệ trọng không, có gì phải bàn cãi.

           Sông Hằng vào buổi sáng

 Một góc của bãi thiêu xác Manikarnika

Một chú bò đi trong hẻm nhỏ

Cầu kinh bên bờ sông Hằng

Một bến sông 

Chợ bên bờ sông Hằng

Chợ bên bờ sông Hằng

Cuộc sống bên bờ sông Hằng

Tôi ở Varanasi một tuần lễ, ngoài việc mỗi ngày 2 tiếng đi học múa thì thời giờ còn lại hầu như lang thang ngoài bến sông, đứng nhìn những đám củi bốc cháy từ bãi thiêu xác. Những người đàn ông trong gia đình phụ trách việc này, không cờ hoa kèn trống, cũng không có phụ nữ và những tiếng khóc than. Giai đoạn cuối cùng của buổi thiêu xác cho đến khi rải tro xuống sông Hằng do những người thiêu xác đảm nhiệm. Thời khắc quan trọng này gia đình sẽ lánh mặt để người chết có thể thanh thản siêu thoát.

Thực ra, một buổi thiêu xác trên sông Hằng không đáng sợ, rùng rợn như mọi người vẫn tượng tưởng. Chỉ như là một thủ tục để chuyển giao giữa cuộc đời trần tục để đi vào một thế giới khác.

Cách bãi thiêu không xa, những tín đồ nhiệt thành của đạo Hindu kính cẩn tắm gội và ngụp lặn dưới sông, vài thầy tu khổ hạnh đang ngồi thiền và những người khác rì rầm cầu kinh. Phía bên trên, chợ búa đầy màu sắc và lễ hội vẫn diễn ra náo niệt. Đi tiếp thêm một đoạn nữa là la liệt những bãi giặt giũ và việc phơi phóng được thực hiện ngay trên bờ sông,  tất nhiên là tấm trải giường ở khách sạn tôi đang ở cũng được giặt giũ ở đây. Đường sá trong khu phố cổ lem luốc đủ mọi thứ rác rưởi, các con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo không tên.  Những con bò thản nhiên đi lại, người ta phải lách chúng mà đi, phân bò sẽ được gom lại phơi khô để làm chất đốt. Mùi từ bãi thiêu xác, mùi nhang khói, mùi phân bò, mùi cà ri, mùi của sự cũ kỹ và chật chội, tất cả những thứ ấy gộp lại là mùi của Varanasi. Dưới kia mẹ sông Hằng ôm vào lòng những tình yêu, những hận thù, những bao dung những sân si của những kiếp người đã qua và cả những ước mong được gột rửa, được hướng thiện của những người còn sống.  Varanasi là một thành phố huyền bí và kỳ lạ, là nơi của những người đi tìm cái chết và cũng là nơi của những người đi tìm lẽ sống.

Việc giặt giũ trên sông Hằng

       Cuộc sống bên bờ sông Hằng

       Cuộc sống bên bờ sông Hằng

       Cuộc sống bên bờ sông Hằng

 

Annjourney.com

Varanasi, Mar.2020

 

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Haleiwa, phố biển thanh bình

Haleiwa, phố biển thanh bình

by Hoang Ha Anh
Rate this post

Hoàng hôn trên biển Haleiwa

Haleiwa là một thị trấn nhỏ thanh bình với những gốc cây cổ thụ phải hàng trăm năm tuổi, những ngôi nhà Victoria cổ kính xinh xắn. Và  Haleiwa còn là trung tâm lướt sóng của thế giới với những con sóng đẳng cấp.

Dưới gốc cây cổ thụ trong trung tâm của Haleiwa

Trước một cửa tiệm ở trung tâm Haleiwa

Chúng tôi đặt một cái homestay trên airbnb, chủ nhà là người Mỹ đen, ông từ đất liền của Mỹ ( gần Wasgington) chuyển đến Hawaii 25 năm trước. Ông chú sống như người rừng vậy, hàng ngày tự trồng rau trái, tập Yoga và lướt sóng. Buổi trưa chúng tôi đến ông chui ra từ cái mớ lộn xộn sau vườn, ông lôi trong cái thùng một chai nước perrier làm tôi tưởng là welcome drink nhưng mà ko phải, nó đựng cái gì đó và ông rải ra cho con gà ăn. Đường vào nhà chỗ nọ chỗ kia là những bãi cứt gà. Một con gà khác đang nằm lười biếng trên cái ván lướt sóng treo trên đầu tôi. Ôi cái nhà nó lộn xộn như ngoại hình của ông chú vậy, trong nhà toàn mùi lá chùm ngây đang được hong khô, mùi dừa, mùi ổi và la liệt sách. Ông cắt cho tôi một mẩu mía và với tay lấy một cuốn sách tên là Miracle tree rồi chìa ra cho tôi, tôi lật đại một trang đại khái là : cơ thể người có 5% là các loại khoáng chất. Tổng cộng có hơn 20 loại khoáng chất cần thiết trên hành tinh này, cơ thể người có hầu hết các loại đó, mỗi loại đóng một vai trò và bằng cách nào đó chúng nó tự cân bằng với nhau …Cơ thể người không tự sinh ra được khoáng chất, nó được đưa vào cơ thể từ thức ăn… Sau khi làm xong phần thủ tục tạm gọi là check in, ông chú lại chạy tót xuống dưới đất bận rộn với đàn ong. Tôi đảo mắt từ trái qua phải: trong nhà này, không tivi, chỉ có sách, thảm tập yoga, ván lướt sóng, xung quoanh là cây cối được trồng lộn xộn cây nọ xen lẫn cây kia gồm có: mãng cầu, bơ, đu đủ, rau chùm ngây và hàng hà sa số các loại rau củ khác. Mấy con gà sống lang thang ngoài vườn, thỉnh thoảng chú da đen từ ban công trên gác vứt xuống đất vỏ chuối, vỏ bơ …cho lũ gà mổ, và chúng tôi cũng làm như vậy. Nhà ông chú đầy ắp sách, ông đọc mọi thứ, biết tất cả và sống ung dung trong vương quốc của mình như một nhà đạo sỹ. Đời ông chú thật giản đơn kiểu : bớt kiểu cách, bớt rườm rà, bớt ngăn nắp…và kệ mịe cuộc đời.
Buổi tối, thị trấn lên đèn, những ngôi nhà gỗ được giăng đầy những chùm dây điện mùa giáng sinh. Cả ngôi làng sáng rực như một bức tranh ấm áp trong truyện cổ tích. Tôi về nhà thấy chú da đen đốt nến trong phòng khách và ngồi uống trà với cô gái người Pháp.

Phòng ngủ ở homestay 

Phòng ngủ của tôi có hẳn 2 cái cửa sổ, buổi tối gió mát rượi từ vườn thổi vào, những tấm rèm trên khung cửa gỗ bay nhè nhẹ theo từng cơn gió. Ông già hàng xóm bên cạnh đang lè nhè nói những chuyện gì mà tôi không hiểu,  rồi ông chơi ghita, bên ngoài trời bắt đầu mưa rả rích. Thị trấn này, khung cảnh này, ngôi nhà này, thật giản dị và bình yên, như một làng quê nào đó ở Việt Nam.

Buổi sáng ngoài ban công ở homestay

Bữa sáng ở homestay


Ăn sáng với chủ nhà

 

annjourney.com

Hawaii Dec, 2019

0 comment
0 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Rate this post

Từ Bern tôi đi Lauterbrunnen, đổi tàu 1 lần ở Interlaken Ost. Lauterbrunnen là một ngôi làng trong rất nhiều những ngôi làng dưới chân dãy núi Alpine. Lúc đầu tôi tính ở làng Wegen nhưng vì ở đó khách sạn quá đắt nên đổi sang ở làng Lauterbrunnen, 40USD cho một giường trong phòng tập thể mà rút cục chả có ma nào ở ngoại trừ tôi, và cuối cùng đây lại là lựa chọn đúng đắn nhất. Buổi sáng, khi sương còn nặng trĩu trên lá cỏ, chuông nhà thờ ngân vang, tôi ra khỏi nhà và bắt đầu công cuộc đi bộ lên núi để đến làng Wengen. Tôi đi men theo con đường làng, lên đồi, rồi xuyên qua rừng thông. Gần đến làng Wegen, tôi đứng chơi trên đồi ngắm nhìn làng mạc bên dưới thì một con mèo mập ú oai vệ đi tới, nó thậm chí không thèm liếc tôi lấy một phát mà xông thẳng ra chỗ có con chó màu trắng, chúng nó gầm gừ cãi nhau cho đến khi người phụ nữ chạy ra lôi cổ cả 2 đứa vào.

Phải mất gần 3 tiếng đồng hồ tôi mới kết thúc được cung đường 3km này. Cuối cùng cũng đến được làng Wegen, tôi ngồi trên băng ghế gỗ dưới tán cây sồi cổ thụ để nghỉ mệt. Bên dưới  là cảnh núi non trùng điệp, những căn nhà gỗ rải rác dưới thung lũng đầy nắng vàng và những con bò thong dong gặm cỏ trên những đồi cỏ xanh, thật là một bức tranh hoàn mỹ. Trong cuộc đời mình, tôi chưa từng bao giờ được sống giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, lãng mạn và bình yên đến vậy. Tôi đi một vòng quoanh làng, ngó nghiêng chỗ nọ chỗ kia, nhìn trời nhìn mây và cố gắng ghi nhớ hết vẻ đẹp thanh bình của đất nước này.

Gần chiều, tôi đi tàu về lại Lauterbrunnen, vào coop mua rau củ xách về nhà bếp tập thể của khách sạn nấu nồi súp rồi vừa ăn vừa nhìn ngày trôi qua khung cửa sổ. Những ngày tháng ở đây, tôi đã sống  như một đạo sỹ, mỗi sáng thức dậy đi bộ trong rừng, nói chuyện với côn trùng và cây cỏ, mỗi tối ăn món súp rau củ và khi không còn nghe thấy tiếng lục lạc của những con bò thì tôi trèo lên giường và đi thẳng vào những giấc mơ tuyệt đẹp của Thụy Sỹ. Những ngày tháng ở đây, tôi chẳng có gì phải băn khoăn hay muộn phiền, cũng chẳng có gì nhiều mà suy nghĩ, và tôi thấy mình thật hạnh phúc với những niềm vui đơn sơ.

Lauterbrunnen, Oct.2018

annjourney.com

0 comment
1 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Rate this post

Đây là lần đầu tiên mình đi Châu Âu, lúc mua vé thực sự là cũng không có kinh nghiệm hay kiến thức gì về Châu Âu cả, thậm chí còn chưa lên chương trình, lúc đó đang có vé khuyến mãi và dự tính đi 2 nước  Pháp-Ý nên chọn đại vé khứ hồi đi NICE, thành phố biển phía Nam nước Pháp.

Nhưng mình xin visa Thụy Sĩ nguyên cớ là khi xem lịch hẹn để nộp hồ sơ lên LSQ Pháp  mình thấy phải đợi rất lâu, Ý cũng vậy  và hồ sơ khá phức tạp, vì cũng cận ngày nên  mình gọi điện lên LSQ Ý để hỏi thêm thông tin thì nhân viên trả lời kiểu trịch thượng, mình đâm chán. Tham khảo thêm một hồi mình  gọi đại cho bên LSQ Thuy Sỹ, đầu dây là cô nhân viên người Thụy Sỹ, hướng dẫn cho mình rất tận tình và bảo khi nào chuẩn bị xong  giấy tờ cứ mang lên, không phải đặt lịch gì cả.  Sau một tuần, mình có  visa Thụy Sỹ, vé máy bay thì lỡ mua rồi không hủy được nên mình vẫn nhập cảnh Pháp (sân bay Nice).

Sân bay Nice nhỏ nhỏ, có 3 quầy hải quan thôi nhưng làm việc rất nhanh. Mình đã chuẩn bị sẵn danh sách booking hotel và vé tàu lửa để giải trình nếu bị hỏi tại sao visa Thụy Sỹ cấp mà nhập cảnh vào Pháp. Nhưng thực sự là chú hải quan còn không buồn xem visa hay check thông tin passport gì hết, không hỏi một câu nào cả, đưa passport, ổng đóng dấu cái cộp, xong, chưa đến 10 giây nữa, nhanh hơn cả hải quan ở Nhật. Mình không có hành lý ký gởi nên cứ vậy đi thẳng ra cửa mua vé bus vào thành phố thôi.

Ra khỏi sân bay quẹo phải thấy quầy bán vé xe bus, mua vé bus số 99 để vào central station, hết 6 Euro, đợi bus rất là lâu. Còn nếu muốn đi tàu thì ga tàu cách đó 1.5km. Xe bus sẽ dừng trước ga Nice villa (hay gọi là central station).

Trong suốt quá trình ở 3 nước Châu Âu, mình đi tàu từ Pháp sang Thụy Sỹ, từ Thụy Sỹ qua Ý, rồi từ Ý về Pháp lại, nhân viên nhà tàu chỉ check vé tàu, không check passport, không có có ai đóng dấu gì vào passport khi mình di chuyển từ nước này sang nước khác. Nên ví dụ Thụy Sỹ cấp visa cho mình, nhưng cuối cùng mình thay đổi chương trình không đi Thụy Sỹ mà chỉ đi Pháp và Ý chẳng hạn thì việc này cũng không ai biết cả. Có điều, dù bạn đã hủy Hotel nhưng cũng nên giữ lại toàn bộ booking hotel như lúc bạn nộp hồ sơ xin visa ở lãnh sự quán, phòng trường hợp lúc nhập cảnh có bị hỏi thì còn có chứng cứ để giải thích cho hợp lý (ở sân bay Nice mình không bị hỏi gì nhưng sân bay khác thì mình không rõ). Tóm lại, sau khi bạn đã  nhập cảnh vào Châu Âu (các nước thuộc khối Schegen), việc bạn ở nước nào, bao lâu… không có ai quản lý hết.

Nice, Sep.2019
annjourney.com

0 comment
1 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Rate this post

Lúc trời còn mờ sáng, mình lên tàu từ Milano đi Bern, hai bên đường cây lá đang dần chuyển sang màu vàng, sương mù còn bay lơ lửng trên những thảm cỏ xanh, phủ lên thành phố một màu hư ảo, Châu Âu đẹp cổ điển và lãng mạn. Rồi tàu vào địa phận của Thụy Sỹ, cũng khung cảnh bồng bềnh thần tiên đó trải dài đến khi tàu đến Bern.

Bern là thủ đô của Thụy Sỹ, cổ kính và thanh bình, nơi con sông Aare hiền hòa chảy qua vẽ lên bức tranh thơ mộng của nơi này. Trái ngược với Nhật, ở đất nước này người ta sống thiên về hưởng thụ. Mỗi ngày làm việc 6 giờ và chiều thứ bảy đến chủ nhật hầu như siêu thị và nhà hàng đóng cửa. Mình ở Thụy Sỹ khoảng 1 tuần, từng gương mặt mình thấy là từng gương mặt hạnh phúc và rạng rỡ. Cuộc sống ở đây, từ con người đến cảnh vật, mọi ngóc ngách đều rất nên thơ như vốn dĩ phải thế.  Nơi đây, những con người hạnh phúc bình thản sống như thể họ sinh ra chỉ để yêu nhau và tận hưởng cuộc đời, đến đây bạn sẽ hiểu thiên đường là có thật.

Thành phố Bern

Buổi chiều, mình đi dọc bờ sông để đến chỗ sở thú, con đường rất đẹp, hai bên đường rất nhiều cây cối: cây việt quất, cây sồi, cây thông và nhiều loại cây dại có trái đỏ rực mà mình không biết tên. Buổi chiều thu hôm ấy, có anh trai đỗ xe trước toà nhà cổ gọi tên người con  gái, cô gái tóc vàng từ trên ban công vẫy tay lại và mỉm cười duyên dáng, bên dưới lá rụng thành thảm vàng rực, ôi thật là một cảnh tượng diễm tình hết sức

Cây dại ven đường

 Sông Aare

 Nhà thờ ở Bern

Dưới sông, nhiều người bơi xuôi dòng Aare dù nước từ trên núi chảy xuống lạnh ngắt, trên bãi cỏ những cặp tình nhân đang ôm nhau, chầm chậm trong ánh nắng vàng chiều thu.

Bern, Sep.2018

annjourney.com

0 comment
1 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Rate this post

Mình đến Bern lúc hơn 10 giờ sáng, trời vẫn còn lạnh, mình ở homestay nhà Mije’s nest, bạn Mai chủ nhà chạy lạch bạch ra ga đón mình lúc mình đang ngơ ngác không biết đi đâu về đâu.
Nhà bạn Mai nằm trong toà lâu đài cổ đẹp nhất khu này, cách ga 5 phút đi bộ. Bạn Mai là guide tự do giống mình vừa gặp nhau là 2 đứa xông vào nói chuyện tới tấp để bạn Mai còn kịp vào khu rừng cổ tích đi nhặt hạt dẻ với chồng . Rồi bạn Mai ra đi, giao cả cơ ngơi nhà cửa cho mình bảo chị muốn làm gì thì làm tối mai em về. Nhà bạn Mai rất đẹp, có cái phòng Double cho khách trông ra khu vườn mùa thu có lá vàng rụng, rồi có cả cái ban công nhỏ xinh đầy hoa cỏ để ngồi uống trà, chăn mền sạch sẽ thơm phức leo lên là ngủ một phát đến sáng.

Tối ngày hôm sau vợ chồng bạn Mai trở về lâu đài, mang theo một túi hạt dẻ, 2 đứa lại túm lấy nhau nói chuyện thâu đêm suốt sáng, khổ thân chồng bạn Mai phải tất bật chạy đi chạy lại bóc tách rồi luộc rồi nướng hạt dẻ, rồi mang rượu chuối hột ra phục vụ công tác hậu cần cho cánh phụ nữ Việt Nam bàn chuyện đại sự giải cứu thế giới.
Nếu mình là đại diện cho kiểu sống ở Nhật lâu năm, cần mẫn làm việc và kiếm tiền thì Bạn Mai đại diện cho kiểu sống ở Thụy sỹ lâu năm, hết sức vô tư và bình thản với tiền bạc, bình thản với cuộc đời, kiểu không có khách thì đi chơi, quyết không bán tour rẻ tiền để chạy theo thị trường, tiền ít thì sống đơn giản lại miễn sao thấy vui và hạnh phúc.

        chân dung bạn Mai

buổi sáng tinh khôi ở Bern

Làng bí đỏ

Buổi sáng, khi những bãi cỏ còn ướt đẫm sương đêm và sương mù bay lơ lửng trên mặt hồ, bạn Mai xách mình lên chiếc xe màu đỏ chói mà chắc cả cái thành phố Bern này chỉ có một chiếc. Bạn Mai bảo, thường tour này em bán cho khách mấy trăm USD một người đó nhưng thôi chị nghèo lại đẹp gái nên em miễn phí, (đấy nó làm ăn rất tài tử). Xong Mai đỏ chở mình đi ra ngoại ô, đi xuyên qua khu rừng lá vàng, leo lên cái đồi xem mấy con bò gặm cỏ trong nắng sớm, đi xem cái làng trồng bí đỏ và đi hái hoa cúc để mang cả mùa thu về nhà . (Bên này có kiểu mua hoa trái tự chọn tự trả tiền giống bên Nhật í).  Buổi trưa 2 đứa dắt díu nhau ra ga, hôn hít tạm biệt để mình đi. LauterBrunnen.
Tạm biệt Bern, tạm biệt bạn Mai.

Bern, Sep.2018

annjourney.com

 

0 comment
1 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Rate this post

“Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ

Người khôn người đến chốn lao xao..”

Hôm sau nữa, tôi lại đi tàu lên làng Muren nằm tít trên núi rồi từ đó dự tính hiking về lại làng Lauterbrunnen,  google map đo khoảng cách là 13km và đây đúng là một ngày liều mạng.  Nghĩ bụng ở Nhật hôm nào có tour mình đi bộ mỗi ngày khoảng 5km, còn mà khách đi lạc thì chạy vòng vòng kiếm một hồi cũng thành 10km rồi nên đoạn đường này cũng thường thôi mà. Thế là xuất phát, lúc đó trời gần trưa và nắng chói chang, có 3 đứa con gái da trắng đi phía trước nữa nhưng chúng nó đi nhanh khủng khiếp và chả mấy chốc không còn thấy tăm hơi đâu nữa cả.

Tôi cứ thong dong vừa đi vừa hái hoa bắt bướm, ngày rộng tháng dài mà, việc gì phải vội.  3km đầu tiên đường tương đối bằng phẳng và và làng mạc rất đẹp, dãy Alps thì sừng sững hùng vĩ giữa đất trời. Có những băng ghế gỗ dọc đường đi để mọi người ngồi nghỉ ngơi ngắm cảnh, nhưng chỉ có tôi và những con bò gặm cỏ bên suối.  Tiếng lục lạc vang khắp núi rừng, những cây táo dại nằm chơ vơ trong vườn, trái rụng đầy la liệt dưới gốc, những ngôi nhà gỗ sồi nằm ven theo thung lũng treo đầy những chậu thu hải đường đỏ thắm. Ái chà,  đúng là khung cảnh của vườn địa đàng, tôi vừa đi vừa nghĩ.  2 km tiếp theo bắt đầu đi vào rừng, đường dốc đá trơn trượt rất khó đi, cần có giày trekking chuyên dụng, tôi không hề biết trước đường sẽ gập ghềnh khó đi thế này vì tài tử mà, hứng chí lên là đi thôi, có chuẩn bị gì đâu, chỉ mang một đôi giày hiking bình thường của NB nên trượt té mấy lần, suýt tí nữa lộn cổ xuống suối. Lúc này tầm 3, 4 giờ chiều nhưng trong rừng nắng đã tắt, chỉ có tiếng bước chân của tôi, tiếng những trái sồi lộp độp rơi xuống lá khô, thỉnh thoảng vài con chim bay qua vùng trời chiều kêu thảm thiết phát khiếp lên được. Tôi cứ sợ lỡ may mà trượt chân rồi bị thương một phát thì xác định nằm luôn trong rừng đêm nay vì giờ này chắc chẳng còn ai đi vào rừng nữa, điện thoại, wifi, còi, đèn… không mang theo gì hết ngoài một tâm hồn liều mạng

 

Rồi cuối cùng, nhờ google map offline dẫn lối, tôi cũng bò ra được khu rừng bình yên vô sự, đi tiếp hơn 4km đường bằng phẳng để về làng, ngang qua khu nghĩa trang nhỏ xinh và ngôi thánh đường bên bờ suối, những con bò vẫn đang mải mê gặm cỏ, sau lưng là rừng cây lá vàng tạo thành  bức tranh mùa thu đẹp mê mải.

Lauterbrunnen, Oct.2018

annjourney.com

 

0 comment
1 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Rate this post

Chia tay Lauterbrunnen, tôi đi xuống Interlaken, từ ga tàu tôi đến khách sạn bằng xe bus (bus ở đây đắt khủng khiếp, quãng đường 1.8km mà vé là 3.60 CH). Cô tiếp tân ở Balmers hostel  dễ thương lắm, chỉ dẫn cho tôi rất tận tình. Nhà trọ bằng gỗ, rất ấm cúng, cả chủ lẫn khách mọi người đều rất vui vẻ và thân thiện. Buổi tối tầm 7 giờ, toàn quân kéo về nhà bếp, nhà bếp tập thể và phòng ăn ở đây khá lớn, đầy đủ dụng cụ nấu nướng. Dưới bếp tập trung đầy đủ dân da trắng, da vàng (chủ yếu là Hàn và Trung). Sau vài ngày tôi đã nắm bắt được menu điển hình ở đây:  dân da trắng sẽ nấu spaghetti,pasta, bánh Pizza (những thứ này rất dễ kiếm trong siêu thị và cũng rẻ nữa, nhiều hostel chuẩn bị sẵn các nguyên liệu này cho khách dùng thoải mái), dân Châu Á mà điển hình là Hàn Quốc sẽ nấu mì gói được mua ở Coop  với giá 2CH cho 1 gói shin ramen. Châu Âu là thiên đường của bơ ,sữa, phô mai, nhưng đối với những ai không quen ăn những thứ này thì việc tự nấu cho mình một món yêu thích vào buổi tối ở guesthouse là điều tuyệt vời. Sau bữa tối các bạn đi từng nhóm với nhau sẽ tập trung ở phòng khách, quoanh bếp sưởi để trò chuyện, tôi quay về giang sơn của mình (không hiểu sao lần này cả cái phòng  Dorm.  hơn một chục giường mà cũng chỉ có mỗi mình tôi 🙂 )


Sáng hôm ấy, khi trời còn lẫn trong bóng đêm, tiếng ghita và những bản nhạc đồng quê đánh thức tôi dậy, gió ngoài vườn thổi vào nhè nhẹ, tôi nằm trên giường nghe những âm điệu du dương, nhớ về những ngày tháng xa xưa, những vùng đất Châu Á xa xôi mà tôi đã đi qua, những chuyện vui, chuyện buồn, từng khuôn mặt đã đi qua đời mình… cho đến khi ánh nắng đầu tiên soi rõ những những cây táo trong vườn, những bụi hoa hồng ngoài cửa sổ , ống khói của những mái nhà màu nâu, phía xa xa là một phần của dãy alpine phủ đầy tuyết…và bình mình đang lên.

Interlaken, Oct.2019
Ann journey.com

0 comment
1 FacebookTwitterGoogle +PinterestEmail
Newer Posts